Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012
Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012
Liệu có con đường tắt nào dẫn đến sự giàu có?
|
![]() Có con đường tắt nào dẫn đến sự giàu có không? Một con đường tắt được định nghĩa là cách thức giúp đạt được mục tiêu nhanh hơn so với cách thông thường. Đó là con đường ngắn hơn so với những con đường còn lại. Người nào biết chọn đường tắt để đi hẳn anh ta đã biết rõ cái đích mà mình nhắm đến. Anh ta biết rằng đó là đường ngắn hơn. Tuy nhiên, nếu không kiên nhẫn tiến lên, bất chấp khó khăn trở ngại, anh ta sẽ không bao giờ đến đích. Có 17 nguyên tắc thành công như sau: 1. Luôn có thái độ tích cực 2. Mục đích rõ ràng 3. Nỗ lực hơn nữa 4. Suy nghĩ thấu đáo 5. Tự giác 6. Làm chủ suy nghĩ 7. Niềm tin 8. Tính cách cởi mở 9. Sáng tạo 10. Nhiệt tình 11. Tập trung 12. Tinh thần làm việc nhóm 13. Học hỏi từ thất bại 14. Tầm nhìn sáng tạo 15. Quản trị thời gian và tiền bạc 16. Tinh thần lành mạnh trong thể xác kiện toàn 17. Ứng dụng các quy luật tự nhiên vào cuộc sống (các quy luật của vũ trụ) (17 nguyên tắc này được Napoleon Hill tích luỹ từ kinh nghiệm sống của hàng trăm người thành đạt trong suốt những thế kỷ qua) Tại sao chúng tôi muốn nhắc lại 17 nguyên tắc đó ở đây? Chúng tôi muốn bạn nhìn thấy con đường ngắn nhất dẫn đến sự giàu có. Chúng tôi muốn bạn chọn con đường đi ngắn nhất. Bây giờ, để chọn con đường đi ngắn nhất, bạn nhất thiết phải suy nghĩ với thái độ tích cực – và thái độ tích cực là kết quả của việc áp dụng những nguyên tắc thành công này. Ý nghĩa của cụm từ suy nghĩ hoàn toàn phụ thuộc vào bạn. Khi suy nghĩ với thái độ tích cực, bạn có thể tác động, sử dụng, kiểm soát hay hoà hợp tất cả mọi sức mạnh bên trong con người bạn. Và chỉ bạn mới có thể suy nghĩ cho chính bạn mà thôi. Vì vậy, con đường tắt dẫn đến sự giàu có dành cho bạn có thể được mô tả trong bốn từ sau đây: SUY NGHĨ TÍCH CỰC! Napoleon Hill – trích trong Tư duy tích cực tạo thành công |
Hãy cố hết sức mình
![]() “Công việc chỉ có giá trị khi bạn tự nguyện làm nó” - Albert Camus Có hai lý do tại sao bạn nên cố hết sức mình. Trước hết, khi bạn cho đi 100%, bạn sẽ hạnh phúc hơn. Hãy nhớ lại khi bạn còn đi học. Hãy nhớ cảm xúc của bạn khi bạn đi bộ đến trường sau khi đã làm hết tất cả bài tập - làm hết sức mình. Bạn cảm thấy hào hứng phải không nào? Không quan trọng là bạn đã từ giã trường học bao lâu rồi, “qui luật làm bài tập” vẫn tồn tại. Thầy giáo bảo bạn phải học chăm, cha mẹ bảo bạn phải siêng năng, ông chủ bảo bạn tích cực hơn. Nhưng đâu phải bạn học chăm để làm cho thầy hay bố mẹ vui, hay để ông chủ không la rầy. Bạn làm việc cho bản thân mình. Thứ hai, vũ trụ sẽ có cách trừng phạt sự lười nhác và gàn dở của bạn. Bạn sẽ gặp những điều rắc rối trong cuộc sống và trong công việc nếu bạn không nỗ lực hết sức mình. Khi chúng ta uể oải mọi việc sẽ xuống dốc. Hãy hỏi người chơi đấm bốc xem họ có dám khinh thường địch thủ của mình không. Có một từ dùng để miêu tả cố gắng tối đa của bạn trong bất kỳ trường hợp nào – từ đó là sự chuyên nghiệp. Bạn có để ý là một số tài xế taxi mỗi lần đi là mỗi lần vui, còn một số thì thấy khổ sở? Cũng là công việc lặp đi lặp lại. Vậy khác nhau chỗ nào? Những người hạnh phúc có triết lý sống khác nhau. Fred nói: “Người làm việc giỏi hoàn thành tốt công việc vì họ vui vẻ!”. Không phải, họ vui vì họ làm tốt công việc của mình. Những người yêu công việc của mình mỗi sáng thức dậy đều nói: “Hôm nay mình sẽ làm việc chu đáo và hiệu quả hơn ngày hôm qua”. Họ không luôn gặp rủi mà gặp may. Gần đây tôi được tiếp chuyện ông Zig Ziglar ở Singapore, Zig đã đi diễn thuyết khắp thế giới trong 25 năm và được xem là người siêu đẳng trong lĩnh vực của mình. Lịch trình bận rộn và khoản thù lao khổng lồ của ông là một minh chứng điều này. Trước khi ông bắt đầu bài diễn thuyết, tôi nói với ông: “Zig, ông chắc đã nói bài này hàng ngàn lần. Ông phải mất bao lâu để chuẩn bị cho bài nói ngày hôm nay?” Ông trả lời: “Ba tiếng đồng hồ!” Dù rất thành công, Zig không lợi dụng hay trốn tránh cái gì. Ông rất coi trọng nghề nghiệp của mình và cố gắng cải thiện liên tục. Nếu chỉ nói là Zig “có tài” thì xem như đã đánh giá thấp ông bởi vì không phải chỉ có tài năng mà còn thêm nhiều cái khác nữa mới giúp cho ông đứng được ở vị trí dẫn đầu của mình. |
Brian Tracy: Chịu trách nhiệm về chính mình
![]() Một trong số các câu cách ngôn là “Trước khi bạn làm bất cứ việc gì, bạn phải làm một việc gì khác đã”. Bởi vì sự thành công rất hiếm, có nhiều nguyên tắc bạn phải tìm hiểu nếu bạn muốn đạt được và giữ vững điều đó, nhưng điều bạn phải làm đầu tiên là hoàn toàn kiểm soát được chính mình và cuộc đời của bạn. Trở thành sức hút đồng tiền đòi hỏi phải phát huy được khả năng thắng được chính mình, sự tự chủ, khả năng kìm chế trước các đòi hỏi. Chịu trách nhiệm về chính mình, về các ham muốn và các thái độ của mình rất cần cho bất cứ ai muốn đạt được thành công lớn. Và việc kiểm soát các tư tưởng của bạn là sự tự chủ khó thực hiện nhất rồi bạn sẽ có lúc gặp phải. Phương pháp liệt kê nhanh Sau đây là một bài tập cho bạn. Hãy trả lời câu hỏi “Ngay bây giờ, ba mục đích quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn là gì?”. Bạn phải viết các câu trả lời vào “bảng kê nhanh” khoảng 30 giây. Sau bài trắc nghiệm: Quyết tâm suy nghĩ và chỉ nói về ba mục đích này, làm sao có thể đạt được mục đích này trong 24 giờ nữa. Nhất định không nghĩ, không nói đến những chuyện bạn không muốn. Luôn để đầu óc bạn nghĩ đến các mục đích của mình bất cứ khi nào tâm trí bạn bắt đầu buông xuôi. Bài tập này sẽ cho thấy rất rõ. Khó lòng để tâm vào những điều bạn muốn và không nghĩ tới những gì bạn không muốn trong suốt 24 giờ, bạn sẽ không thể làm được điều đó trong 24 phút. Bài tập này sẽ chứng minh cho bạn thấy bạn khó lòng kiểm soát được tư tưởng và tập trung đầu óc của mình biết bao. Nó cho bạn thấy bạn thực sự nghĩ bạn ra sao. Điều đó sẽ cho bạn thấy rõ tại sao có quá ít người thành công hoặc hội tụ khả năng về bất cứ cái gì. Ít ra ban đầu bạn sẽ thấy việc luôn để đầu óc nghĩ đến những gì bạn muốn sẽ giống như bạn cố điều khiển một chiếc ôtô trên con đường quanh co và không có vô lăng. ![]() May mắn là tập trung vào một điểm và sự tập trung đầu óc là các kỹ năng có thể học được. Chúng là các thói quen bạn có thể phát huy cùng với sức mạnh ý chí và thực hành, thậm chí chúng còn làm cho bạn có thể phát huy sức mạnh ý chí tăng lên nhiều hơn trong tương lai. Đầu tiên khả năng tự chủ không phải dễ tập, nhưng với thời gian luyện tập bạn sẽ đạt đến các điểm mà hầu như bạn luôn luôn có thể giữ đầu óc suy nghĩ đến các mục đích và ước muốn của bạn Khi bạn đã kiểm soát được suy nghĩ của mình, thì bạn có thể kiểm soát được các hành vi của bạn. Nếu bạn tự chủ được và buộc mình phải trả giá cho sự thành công từ trước, thì cuối cùng bạn sẽ thành công. Như Zig Ziglar nói: “Nếu bạn khó với mình thì cuộc sống sẽ dễ với bạn. Nhưng nếu như bạn cứ nhất định dễ với mình thì cuộc sống sẽ rất khó với bạn.” Mọi thứ đều có cái giá của nó. Ngay bây giờ bạn phải quyết tâm chỉ để trong tâm trí mình những tư tưởng nhất quán với ước muốn, đồng thời giữ cho đầu óc bạn tránh khỏi hoài nghi và lo sợ. |
Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012
BẢNG ĐIỂM Q2/ T3
![]() |
BỒ CÂU ĐƯA TIN ĐÂY !! |
- NHI
- ĐỒNG
- HỒNG
- NƯƠNG
- LÝ
- THÀNH
- HIÊN
- NHI 23 VS 26 ĐỒNG
- HỒNG 8
- NƯƠNG 16
- LÝ 13
- THÀNH 18
- HIÊN 17

MỘT CHÚT TRONG CUỘC ĐỜI

Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn.
Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.
Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta.
Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái một chút trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi".

sức khỏe ngày nay f1
Tràn lan thức ăn 'ngậm' chất tẩy trắng : tin Việt Nam

Để bắt mắt thực khách, không ít quán ăn, nhà hàng phải “làm đẹp" cho ngó sen, rau củ, chân gà, giá sống và các loại hải sản bằng những hóa chất tẩy trắng độc hại chỉ dùng trong công nghiệp.
Một nghiên cứu mới đây của Trung tâm dịch vụ phân tích thí nghiệm TP Saigon cho thấy: Có đến 80% các mẫu ngó sen, rau muống, chân gà, nấm tuyết, su hào… và nhiều mẫu hải sản lấy ở các chợ, quán ăn đã ngậm chất tẩy trắng là hóa chất công nghiệp trước khi chế biến thành phẩm.
Theo thạc sĩ Phùng Văn Trung, Viện Công nghệ hóa học TP Saigon, các chất tẩy trắng được người kinh doanh sử dụng đều là loại cấm dùng trong thực phẩm bởi nó gây ra những hậu quả khôn lường cho sức khỏe con người.
Các hóa chất như Hydrogen Peroxide, Magnesium Sunlfate hay Sulfur Dioxide và Psychotrine… được sử dụng nhiều nhất. Chúng đều là hóa chất công nghiệp, cho tác dụng tẩy trắng tức thì.
Chân gà và hải sản thường được "mông má" bằng hydrogen peroxide - một chất ôxy hoá cực mạnh, có trong thành phần thuốc nhuộm tóc hay chất tẩy trắng giấy. Nó cũng được dùng trong y tế để làm sạch vết thương và sát khuẩn. Với cơ thể người, Hydrogen Peroxide gây viêm loét dạ dày, loét giác mạc, thậm chí gây ung thư nếu tích tụ lâu dài.
Dừa, ngó sen, rau muống thường được tẩy trắng bằng magnesium sunlfate - chất tẩy vải sợi, rất dễ gây ngộ độc, dị ứng và rối loạn tiêu hoá.
Để làm trắng da lợn và bún, giới kinh doanh quán ăn hay mua kali sulfite, một chất vốn được dùng để tẩy trắng mủ cao su, da và gỗ. Nếu tích tụ trong cơ thể, nó sẽ gây viêm da, mắt, miệng và teo ruột…
Một nghiên cứu mới đây của Trung tâm dịch vụ phân tích thí nghiệm TP Saigon cho thấy: Có đến 80% các mẫu ngó sen, rau muống, chân gà, nấm tuyết, su hào… và nhiều mẫu hải sản lấy ở các chợ, quán ăn đã ngậm chất tẩy trắng là hóa chất công nghiệp trước khi chế biến thành phẩm.
Theo thạc sĩ Phùng Văn Trung, Viện Công nghệ hóa học TP Saigon, các chất tẩy trắng được người kinh doanh sử dụng đều là loại cấm dùng trong thực phẩm bởi nó gây ra những hậu quả khôn lường cho sức khỏe con người.
Các hóa chất như Hydrogen Peroxide, Magnesium Sunlfate hay Sulfur Dioxide và Psychotrine… được sử dụng nhiều nhất. Chúng đều là hóa chất công nghiệp, cho tác dụng tẩy trắng tức thì.
Chân gà và hải sản thường được "mông má" bằng hydrogen peroxide - một chất ôxy hoá cực mạnh, có trong thành phần thuốc nhuộm tóc hay chất tẩy trắng giấy. Nó cũng được dùng trong y tế để làm sạch vết thương và sát khuẩn. Với cơ thể người, Hydrogen Peroxide gây viêm loét dạ dày, loét giác mạc, thậm chí gây ung thư nếu tích tụ lâu dài.
Dừa, ngó sen, rau muống thường được tẩy trắng bằng magnesium sunlfate - chất tẩy vải sợi, rất dễ gây ngộ độc, dị ứng và rối loạn tiêu hoá.
Để làm trắng da lợn và bún, giới kinh doanh quán ăn hay mua kali sulfite, một chất vốn được dùng để tẩy trắng mủ cao su, da và gỗ. Nếu tích tụ trong cơ thể, nó sẽ gây viêm da, mắt, miệng và teo ruột…
ánh mắt tích cực *&_&*
Đau khổ trong đời là điều không thể tránh, nhưng sầu thảm lại là vấn đề tự chọn của mỗi người.

Mỗi tháng người quản lý của nghĩa trang đều nhận được một số tiền từ bà mệnh phụ tật nguyền đang được điều trị tại một bệnh viện trong thành phố. Số tiền ấy dành để mua hoa đặt lên mộ người con của bà ta, một chàng trai trẻ đã chết trong một tai nạn ô tô hai năm về trước.
Ngày nọ, một chiếc ô tô đi vào nghĩa trang và dừng lại trước ngôi nhà phủ đầy dây trường xuân, đó là nơi bác quản lý nghĩa trang sử dụng làm văn phòng tiếp khách. Người tài xế bước xuống xe. Ở băng ghế sau, một người phụ nữ lớn tuổi ngồi nhắm mắt bất động, bà ta trông xanh xao như một xác chết.
“Bà ta yếu quá. Không thể ra khỏi xe được – người tài xế nói với bác quản lý nghĩa trang – ”Xin bác vui lòng lên xe, đưa chúng tôi đến mộ thằng bé con bà ấy. Bà ta cũng muốn yêu cầu bác giúp cho một số việc. Bác thấy đấy, bà ta không còn sống được bao lâu nữa. Bà ấy đã yêu cầu tôi, một người bạn cố cựu của gia đình, đưa bà ấy đến đây để thăm mộ con trai lần cuối.”
“Có phải là quý bà Wilson đấy không?” – Bác quản lý đưa mắt nhìn sang bà mệnh phụ ngồi trong xe. Ông tài xế gật đầu.
“Vâng, tôi biết bà ấy” – Bác quản lý gật gù – “Hằng tháng, bà Wilson có gửi tiền cho tôi để đặt hoa cho ngôi mộ của con bà ta”. Bác theo ông tài xế đến bên xe, bước vào hàng ghế sau ngồi cạnh bà mệnh phụ. Hai người lặng lẽ chào nhau qua ánh mắt. “Bà ta trông mong manh như cánh hoa tàn úa và xanh xao như một xác ướp”, bác quản lý nhận xét thầm. Trong con người của bà ta, tất cả đều đã buông xuôi và từ chối cuộc sống, ngoại trừ đôi mắt; đôi mắt sâu thẳm mang nặng một nỗi đau thầm lặng và u uất.
“Tôi là bà Wilson” – Bà ta thầm thì – “Hai năm qua, mỗi tháng…”
“Vâng, đúng vậy. Mỗi tháng tôi đều nhận được tiền của bà” – Bác quản lý nhẹ nhàng đỡ lời.
“Hôm nay, tôi đến đây” – bà Wilson cố gắng nói tiếp, “bởi vì các bác sĩ trong bệnh viện nói rằng tôi chỉ sống được vài tuần nữa thôi. Trước khi tôi chết, tôi muốn được nhìn mộ con trai tôi lần cuối. Nhân tiện tôi muốn gặp ông để thu xếp việc gửi tiền đặt hoa cho mộ con tôi sau này.”
Bà có vẻ kiệt sức vì phải nói nhiều. Chiếc xe chầm chậm rẽ vào một ngõ hẹp, tiến dần đến ngôi mộ đứa con trai bà mệnh phụ ấy rồi dừng lại. Bà mẹ tội nghiệp cố sức ghé đầu qua ô cửa kính để nhìn ra ngôi mộ của con. Không gian tĩnh lặng, tiếng chim chíu chít đâu đó bên trên những tán cây.
Bác quản lí nghĩa trang lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng. “Thưa bà, tôi luôn lấy làm tiếc vì món tiền bà đã thường xuyên gửi đến để đặt hoa cho ngôi mộ.”
Thoạt đầu bà mệnh phụ có vẻ không nghe được câu nói ấy. Sau đó bà chầm chậm xoay đầu lại. ”Xin lỗi ông” – bà ta thì thào – ”Ông đang nói đến việc gì thế! Con trai của tôi…”
“Vâng, tôi hiểu” – bác quản lí dịu dàng ngắt lời – “Bà biết không, tôi là thành viên trong nhóm cứu trợ nhà thờ. Hằng tuần chúng tôi đều tổ chức đi thăm bệnh viện, trại tế bần, nhà dưỡng lão, nhà tù… Ở những nơi ấy, có nhiều người sống cần được quan tâm, đa số họ đều yêu thích hoa. Họ còn có thể nhìn ngắm màu sắc và thưởng thức mùi hương của hoa. Còn ngôi mộ này…” – bác quản lí đưa mắt về phía ngôi mộ…- “không có sự sống trong đó, không có ai nhìn ngắm và thưởng thức nét đẹp và hương thơm của hoa. Vì thế, tôi…” – Bác quay mặt đi và tránh cái nhìn của người mẹ sầu khổ, giọng của bác lạc dần rồi tắt hẳn.
Bà mệnh phụ không nói gì cả, mắt đăm đăm nhìn về phía ngôi mộ của cậu con trai. Dường như hằng tiếng đồng hồ đã trôi qua trong bầu không khí lặng lẽ và ngột ngạt ấy. Cuối cùng bà ta khẽ đưa tay ra hiệu, người lái xe cho xe quay trở về phòng tiếp khách của nghĩa trang.
“Mình đã xúc phạm bà ấy” – bác quản lý đưa mắt nhìn theo, lòng thầm nghĩ “ – Đúng ra mình không nên nói cho bà ta biết điều ấy.”
Vài tháng sau, bác quản lí nghĩa trang không khỏi ngạc nhiên trước một cuộc viếng thăm bất ngờ và thú vị. Bà mệnh phụ ấy đã tìm đến gặp bác. Lần này không có tài xế, bà ta tự mình lái xe đến nghĩa trang. Bác quản lí không còn tin vào mắt mình nữa.
“Vâng, ông đã nói đúng, ông quản lí thân mến!” – Bà Wilson vui vẻ mở lời – “Về chuyện thưởng thức hoa đó mà! Đó chính là lý do tại sao tôi ngưng gởi tiền cho ông suốt mấy tháng vừa qua. Hôm ấy tôi trở về bệnh viện, không thể nào gạt được những lời của ông ra khỏi tâm trí. Sau đó tôi bắt đầu đặt hoa gởi tặng cho các bệnh nhân trong bệnh viện, những người không được ai tặng hoa cả. Tôi cảm thấy vui khi họ yêu thích và thưởng thức chúng – những cánh hoa tươi đẹp đến từ một người hoàn toàn xa lạ. Điều đó đã khiến họ vui và tin tưởng hơn. Nhưng quan trọng hơn cả,tôi nhận được nhiều thư phúc đáp cảm ơn. điều đó đã làm tôi hạnh phúc và vui với cuộc sống.” " trước đây tôi không nghĩ ra được ..khi tôi làm cho người khác hạnh phúc thì bản thân tôi lại càng hạnh phúc hơn...!
“Không có vị bác sĩ nào hiểu được” – bà ta nheo mắt, “phép lạ nào đã khiến tôi bình phục nhanh đến thế. Chỉ có tôi biết được điều ấy thôi!”

Mỗi tháng người quản lý của nghĩa trang đều nhận được một số tiền từ bà mệnh phụ tật nguyền đang được điều trị tại một bệnh viện trong thành phố. Số tiền ấy dành để mua hoa đặt lên mộ người con của bà ta, một chàng trai trẻ đã chết trong một tai nạn ô tô hai năm về trước.
Ngày nọ, một chiếc ô tô đi vào nghĩa trang và dừng lại trước ngôi nhà phủ đầy dây trường xuân, đó là nơi bác quản lý nghĩa trang sử dụng làm văn phòng tiếp khách. Người tài xế bước xuống xe. Ở băng ghế sau, một người phụ nữ lớn tuổi ngồi nhắm mắt bất động, bà ta trông xanh xao như một xác chết.
“Bà ta yếu quá. Không thể ra khỏi xe được – người tài xế nói với bác quản lý nghĩa trang – ”Xin bác vui lòng lên xe, đưa chúng tôi đến mộ thằng bé con bà ấy. Bà ta cũng muốn yêu cầu bác giúp cho một số việc. Bác thấy đấy, bà ta không còn sống được bao lâu nữa. Bà ấy đã yêu cầu tôi, một người bạn cố cựu của gia đình, đưa bà ấy đến đây để thăm mộ con trai lần cuối.”
“Có phải là quý bà Wilson đấy không?” – Bác quản lý đưa mắt nhìn sang bà mệnh phụ ngồi trong xe. Ông tài xế gật đầu.
“Vâng, tôi biết bà ấy” – Bác quản lý gật gù – “Hằng tháng, bà Wilson có gửi tiền cho tôi để đặt hoa cho ngôi mộ của con bà ta”. Bác theo ông tài xế đến bên xe, bước vào hàng ghế sau ngồi cạnh bà mệnh phụ. Hai người lặng lẽ chào nhau qua ánh mắt. “Bà ta trông mong manh như cánh hoa tàn úa và xanh xao như một xác ướp”, bác quản lý nhận xét thầm. Trong con người của bà ta, tất cả đều đã buông xuôi và từ chối cuộc sống, ngoại trừ đôi mắt; đôi mắt sâu thẳm mang nặng một nỗi đau thầm lặng và u uất.
“Tôi là bà Wilson” – Bà ta thầm thì – “Hai năm qua, mỗi tháng…”
“Vâng, đúng vậy. Mỗi tháng tôi đều nhận được tiền của bà” – Bác quản lý nhẹ nhàng đỡ lời.
“Hôm nay, tôi đến đây” – bà Wilson cố gắng nói tiếp, “bởi vì các bác sĩ trong bệnh viện nói rằng tôi chỉ sống được vài tuần nữa thôi. Trước khi tôi chết, tôi muốn được nhìn mộ con trai tôi lần cuối. Nhân tiện tôi muốn gặp ông để thu xếp việc gửi tiền đặt hoa cho mộ con tôi sau này.”
Bà có vẻ kiệt sức vì phải nói nhiều. Chiếc xe chầm chậm rẽ vào một ngõ hẹp, tiến dần đến ngôi mộ đứa con trai bà mệnh phụ ấy rồi dừng lại. Bà mẹ tội nghiệp cố sức ghé đầu qua ô cửa kính để nhìn ra ngôi mộ của con. Không gian tĩnh lặng, tiếng chim chíu chít đâu đó bên trên những tán cây.
Bác quản lí nghĩa trang lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng. “Thưa bà, tôi luôn lấy làm tiếc vì món tiền bà đã thường xuyên gửi đến để đặt hoa cho ngôi mộ.”
Thoạt đầu bà mệnh phụ có vẻ không nghe được câu nói ấy. Sau đó bà chầm chậm xoay đầu lại. ”Xin lỗi ông” – bà ta thì thào – ”Ông đang nói đến việc gì thế! Con trai của tôi…”
“Vâng, tôi hiểu” – bác quản lí dịu dàng ngắt lời – “Bà biết không, tôi là thành viên trong nhóm cứu trợ nhà thờ. Hằng tuần chúng tôi đều tổ chức đi thăm bệnh viện, trại tế bần, nhà dưỡng lão, nhà tù… Ở những nơi ấy, có nhiều người sống cần được quan tâm, đa số họ đều yêu thích hoa. Họ còn có thể nhìn ngắm màu sắc và thưởng thức mùi hương của hoa. Còn ngôi mộ này…” – bác quản lí đưa mắt về phía ngôi mộ…- “không có sự sống trong đó, không có ai nhìn ngắm và thưởng thức nét đẹp và hương thơm của hoa. Vì thế, tôi…” – Bác quay mặt đi và tránh cái nhìn của người mẹ sầu khổ, giọng của bác lạc dần rồi tắt hẳn.
Bà mệnh phụ không nói gì cả, mắt đăm đăm nhìn về phía ngôi mộ của cậu con trai. Dường như hằng tiếng đồng hồ đã trôi qua trong bầu không khí lặng lẽ và ngột ngạt ấy. Cuối cùng bà ta khẽ đưa tay ra hiệu, người lái xe cho xe quay trở về phòng tiếp khách của nghĩa trang.
“Mình đã xúc phạm bà ấy” – bác quản lý đưa mắt nhìn theo, lòng thầm nghĩ “ – Đúng ra mình không nên nói cho bà ta biết điều ấy.”
Vài tháng sau, bác quản lí nghĩa trang không khỏi ngạc nhiên trước một cuộc viếng thăm bất ngờ và thú vị. Bà mệnh phụ ấy đã tìm đến gặp bác. Lần này không có tài xế, bà ta tự mình lái xe đến nghĩa trang. Bác quản lí không còn tin vào mắt mình nữa.
“Vâng, ông đã nói đúng, ông quản lí thân mến!” – Bà Wilson vui vẻ mở lời – “Về chuyện thưởng thức hoa đó mà! Đó chính là lý do tại sao tôi ngưng gởi tiền cho ông suốt mấy tháng vừa qua. Hôm ấy tôi trở về bệnh viện, không thể nào gạt được những lời của ông ra khỏi tâm trí. Sau đó tôi bắt đầu đặt hoa gởi tặng cho các bệnh nhân trong bệnh viện, những người không được ai tặng hoa cả. Tôi cảm thấy vui khi họ yêu thích và thưởng thức chúng – những cánh hoa tươi đẹp đến từ một người hoàn toàn xa lạ. Điều đó đã khiến họ vui và tin tưởng hơn. Nhưng quan trọng hơn cả,tôi nhận được nhiều thư phúc đáp cảm ơn. điều đó đã làm tôi hạnh phúc và vui với cuộc sống.” " trước đây tôi không nghĩ ra được ..khi tôi làm cho người khác hạnh phúc thì bản thân tôi lại càng hạnh phúc hơn...!
“Không có vị bác sĩ nào hiểu được” – bà ta nheo mắt, “phép lạ nào đã khiến tôi bình phục nhanh đến thế. Chỉ có tôi biết được điều ấy thôi!”
Sự từ chối không đáng sợ
Bạn ao ước tham gia đội bóng, nhưng đội trưởng lại nghĩ khác. Cậu ta lựa chọn đầu tiên những người bạn thân nhất, sau đó là những người có khả năng ghi bàn. Và danh sách cuối cùng không có bạn. Bạn thấy mình hoàn toàn có khả năng tham gia đội văn nghệ. Cả lớp bầu chọn mãi, cũng tuyển được những "nghệ sĩ" đại diện cho lớp. Nhưng cuối cùng bạn đành ngậm ngùi làm khán giả. Nếu bạn không có năng lực, chúng ta sẽ nói về sự công bằng. Còn ở đây, bạn có năng lực, nhưng người ta vẫn có thể từ chối bạn, viện dẫn hàng tá lý do : dáng vẻ bên ngoài, sự giàu nghèo, tôn giáo, đôi khi cả giới tính cũng bị đưa lên bàn cân. Cảm giác bị cô lập, lòng tự trọng bị tổn thương, tự dằn vặt mình có thể làm trái tim bạn tan nát, thế giới như sụp đổ. Và có rất nhiều, rất nhiều người quá yếu đuối đã không thể vượt qua được một lần bị bỏ rơi.
Thế nhưng không phải sự chối từ nào cũng tệ hại. Một sự từ chối cũng có nghĩa là thêm một cơ hội mới cho bạn khám phá. Khi bạn lớn lên và đi xin việc, sự từ chối có thể giúp bạn tiếp cận với những cơ hội lớn hơn trong đời mình. Một lời từ chối ở nơi này chính là con đường đưa bạn đến với một vị trí cao hơn ở một nơi khác tốt hơn. Bạn có bao giờ nghĩ thế không ?
Sự chối từ còn cho phép bạn tự khám phá chính bản thân mình, cho phép mình nhận ra mình cứng cỏi và bản lĩnh hơn mình nghĩ khi bạn vượt qua được điều đó. Nó còn giúp bạn nhìn nhận ra bản chất của những con người xung quanh, đâu là những người "bạn", và những ai chỉ đơn giản là "bè".
Cũng giống như những thứ khác trong cuộc đời, bị từ chối sẽ gây ra những vết thương nông sâu khác nhau. Tuy nhiên có một điều chắc chắn là tất cả mọi người đều từng bị từ chối, ít nhất một lần, hoặc vài lần,thậm chí rất rất nhiều lần ... vào một lúc nào đó trong đời mình. Vì thế, nếu điều đó có đến với bạn thì hãy tin tôi, đây không phải là ngày tận thế...............
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)